Trần Hồng Phong
<< Ảnh: Bài trên báo Thanh Niên ngày 22-12-2023 (ảnh chụp màn hình)
Theo đánh giá của các hãng tin quốc tế, đây là lần thứ ba trong vòng 18 tháng quân đội Pháp phải rút khỏi lãnh thổ một cựu thuộc địa ở châu Phi, giáng đòn nặng nề vào ảnh hưởng của Pháp tại lục địa này cũng như uy tín của Pháp trên trường quốc tế.
Sự kiện trên nói một cách đơn giản, là “nước thuộc địa” Niger đã đánh đuổi "quân đế quốc xâm lược" khỏi đất nước mình mà không tốn một viên đạn. Hay nói khác đi là Pháp đã chấp nhận từ bỏ thuộc địa của mình một cách quá đơn giản, không hề phản kháng lại, rút toàn bộ quân đội đồn trú ở thuộc địa về nước.
Việc Pháp từ bỏ một quốc gia mà mình từng có tầm ảnh hưởng như trường hợp Niger không hẳn là do Pháp thua kém về mặt quân sự, trong trường hợp nước Pháp quyết định không rút quân, tiếp tục khống chế Niger. Mà là chỉ dấu cho thấy nước Pháp ngày nay đã suy yếu về nhiều mặt trên trường quốc tế so với quá khứ lịch sử hào hùng của mình (từng là một đế quốc hùng mạnh những năm đầu thế kỷ 20)? Hay là với sự tiến bộ về nhận thức và phát triển xã hội trên quy mô toàn cầu, lãnh đạo nước Pháp ngày nay nói riêng, lãnh đạo các quốc gia từng là “đế quốc” nói chung, không còn sự tham lam và độc ác như trước nữa, chấp nhận và tôn trọng chủ quyền, quyền định đoạt của quốc gia khác?
Niger đã được tôn trọng và giành lại độc lập chủ quyền, đuổi đội quân xâm lược ra khỏi đất nước mà không tốn một viên đạn, không phải hy sinh dù một người lính. Điều này có được phải có lời “khen” tới tổng thống Pháp.
Nhưng không phải lãnh đạo quốc gia nào cũng được như tổng thống Pháp.
Quay qua châu Âu, từ hai năm qua đang là cuộc chiến tranh xâm lược của Nga vào Ukraine dưới danh nghĩa “Chiến dịch quân sự đặc biệt”, với mục tiêu là: phi quân sự hoá Ukraine, cản đường không cho quốc gia này vào khối liên minh quân sự Nato mà phải "trung lập". Với vị thế của một “ông vua” không kẻ nào trong nước Nga dám thách thức, tổng thống Putin toàn quyền quyết định việc xua quân đi xâm lược Ukraine.
Theo các số liệu chính thức, trong vòng chưa đến 2 năm, tính đến tháng 12-2023 Nga đã mất khoảng 300 ngàn binh sỹ và Ukraine là khoảng trên 100 ngàn binh sỹ tử trận. Nga đặc biệt mất rất nhiều khí tài quân sự: máy bay, tên lửa, pháo binh, tàu chiến …vv. Đó là chưa nói Nga mất uy tín và tầm ảnh hưởng quốc tế, bị cấm vận kinh tế, cách ly với thế giới dân chủ, hoà bình - hậu quả phải mất hàng trăm năm nữa mới may ra có thể khôi phục lại vị thế và sức mạnh như thời điểm 2020, trước cuộc xâm lược Ukraine.
Có thể thấy rõ sự trái ngược hoàn toàn giữa Putin và tổng thống Pháp. Putin tự cho mình quyền áp đặt lựa chọn con đường cho Ukraine – là điều hoàn toàn vi phạm Hiến chương Liên hợp quốc về quyền toàn vẹn lãnh thổ, chủ quyền và định đoạt của từng quốc gia. Tức là về cái lý hoàn toàn không có. Tính chất “phi pháp” của cuộc xâm lược đã được làm rõ, khi Liên Hợp Quốc đã 3 lần thông qua nghị quyết với tỷ lệ phiếu thuận áp đảo, yêu cầu Nga phải rút quân về nước, trả lại toàn vẹn lãnh thổ cho Ukraine. Tuy nhiên những nghị quyết này Putin chả xem ra gì, vẫn cứ quyết chiến.
Nhưng điều đáng nói hơn, là sự tham lam, độc ác của Putin đã và vẫn đang tiếp tục đẩy hàng trăm ngàn người phải chết một cách tức tửi vô lý trên chiến trường. Cũng là từng ấy gia đình lâm vào cảnh mất mát, tang thương.
Thậm chí là cho dù cuối cùng Putin tuyên bố “chiến thắng” một cách khiên cưỡng (dù không đạt được đúng theo mục tiêu đặt ra), tức là chiếm được một phần lãnh thổ phía đông của Ukraine, thì liệu đấy có phải là chiến thắng vinh quang? Liệu điều này có đem lại ấm no hạnh phúc cho ai? Liệu đấy có phải là cách ứng xử và sống trong đời, một con người nên như vậy?
Lắc đầu ngao ngán! Putin ơi hỡi Putin, tham chi tham quá khổ người dân đen!
............